Rất lâu rồi không mở lòng cùng ai cả.
Như một quán tính, trái tim cứ hất ra xa những bờ vai muốn nghiêng xuống cho mình dựa mái đầu mềm yếu vào, những bàn tay muốn đưa ra nắm lấy tay mình mảnh khảnh, những vòng ngực ấm muốn ôm mình bé bỏng vào lòng.
Như quán tính, trái tim từ chối không mở cửa cho một yêu thương nào muốn đến. Mắt trong, nụ cười ngọt ngào, nhan sắc tuổi trẻ chỉ để đùa trêu với đời. Cái đầu thông minh, tâm hồn nhạy cảm chỉ để tự làm đau mình với những viển vông, hoang đường.
Rất lâu rồi tự cho trái tim đặc quyền được khép lại. Khép lại mà lại đầy bão giông.
(Ảnh: internet)
Đôi khi nghĩ tất cả những yêu thương, những theo đuổi ở mọi nẻo đường ấy sao mà phù phiếm, mà xa lạ. Đôi khi nhận ra chính sự cực đoan, sự bướng bỉnh, sự khép lòng của mình mới là phù phiếm, hư hao. Chẳng bao giờ đong đếm những cho nhận, những ngày tháng, bởi vì với mình cuộc đời không bao giờ là cho nhận, là lãng phí tháng năm. Nhưng một vài lúc nào đó thấy mình cô độc giữa đám đông vây quanh mình không mệt mỏi, thấy mình thiếu vắng giữa đủ đầy, tràn ngập yêu thương. Đâu phải mình tìm kiếm xa hoa hay mình hờ hững với cuộc đời. Mà sao cứ không mở nổi trái tim mình mà đón nhận dù chỉ một lần. Biết mình ngốc dại, viển vông, nhưng mà...
Bao nhiêu thời gian đã trôi qua kẽ tay như thế...
Những cơn gió lạnh chiều nay khiến lòng mình dịu dàng đi. Bỗng muốn cảm ơn một người.
Cảm ơn người đã đến, đã muốn ở bên chỉ để được đưa tay nắm chặt tay ta giữa phố đông người. Không cần gì cả, chỉ cần thấy ta được yên bình.
Cảm ơn đã không vội vàng, đã kiên nhẫn chờ đợi trái tim ta lặng sóng dù không biết đến bao giờ ta mới thực sự yên lòng.
Cảm ơn đã dâng tặng ta ngần ấy yêu thương trong ngần ấy thời gian khi mà ta giống như một bức tượng lặng im không hề nhỏ lệ.
Không hứa với người cũng chẳng ép mình, nhưng rất lâu, rất lâu rồi, hôm nay bỗng lại muốn được yên ổn để tay mình trong tay một người mà bước, không nghĩ gì cả, không buồn, không đau, không day dứt.
'Đời ta có ai vừa qua'
(theo Huyenblog)
Tổng hợp tin: Ds. Võ Thị Kiều Vân